Hà Nội vẹn nguyên trong em như một tình yêu không chỉ nói bằng lời. Với Hà Nội, có lẽ chỉ "yêu" không thôi, chưa đủ! Hà Nội là sâu thẳm mối tình đầu, là cồn cào yêu nhớ, là say đắm đến mơ màng, là khắc khoải đến chơi vơi, là yêu thương, là giận hờn vô cớ... Hà Nội - tình yêu và nỗi nhớ. Hà Nội là tất cả
THU MỎNG MANH
Em nói với anh mùa thu mỏng và mong manh dễ vỡ
Nên hai đứa mình nâng niu nhé, anh ơi!
Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ cứ chơi vơi..
Để trong anh, trong em - Mùa thu dịu dàng lắm!
Thu Hà Nội, mình bên nhau cùng ngắm
Khoảng trời này tím ngắt cánh ti gôn
Anh kề bên em, nhận nhé - nụ hôn
Cho thu cứ dịu dàng, e ấp quá!
Em nhận lấy nồng nàn lời yêu trong gió
Của anh và thu đấy, tặng riêng em!
THU MỎNG MANH
Em nói với anh mùa thu mỏng và mong manh dễ vỡ
Nên hai đứa mình nâng niu nhé, anh ơi!
Hà Nội mùa thu, nỗi nhớ cứ chơi vơi..
Để trong anh, trong em - Mùa thu dịu dàng lắm!
Thu Hà Nội, mình bên nhau cùng ngắm
Khoảng trời này tím ngắt cánh ti gôn
Anh kề bên em, nhận nhé - nụ hôn
Cho thu cứ dịu dàng, e ấp quá!
Em nhận lấy nồng nàn lời yêu trong gió
Của anh và thu đấy, tặng riêng em!
Logged
28 Tháng Mười, 2006, 12:01:13 AM
Reply #1utich
- Guest
Viết Dưới Hoa Lộc Vừng
Phía hồ gươm hoa lộc vừng lại nở
Em chưa về nhận nợ tháng năm sao ?
Sáng chớm lạnh chợt nhói lòng sắc đỏ
Chùm hoa kia cho nỗi nhớ cồn cào
Hoa lộc vừng nhắc anh hoài lối cũ
Những xôn xao tuổi hăm mốt cháy dồn
Em không về hoa đỏ cháy run run
Câu hát cũ cứ nẻ môi khô mắt
Hồ Gươm biếc nhắc anh thời dễ mất
Những xanh xao của nuối tiếc tình đầu
Ai đó lại giống em như tạc ....
Phía hồ gươm hoa lộc vừng lại nở
Em chưa về nhận nợ tháng năm sao ?
Sáng chớm lạnh chợt nhói lòng sắc đỏ
Chùm hoa kia cho nỗi nhớ cồn cào
Hoa lộc vừng nhắc anh hoài lối cũ
Những xôn xao tuổi hăm mốt cháy dồn
Em không về hoa đỏ cháy run run
Câu hát cũ cứ nẻ môi khô mắt
Hồ Gươm biếc nhắc anh thời dễ mất
Những xanh xao của nuối tiếc tình đầu
Ai đó lại giống em như tạc ....
BÀI THƠ HÀ NỘI
Hoàng Anh Tuấn
Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói
Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ
Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa
Anh nắn nót một Trường Thi lãng mạn
Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm
Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai
Theo gót chân em từng bước hàng Hài
Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc
Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học
Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn
Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an
Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ
Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ
Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa
Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ
Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng
Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống
Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau
Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu
Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử
Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ
Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư
Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ
Thơ giàu có như thương về hàng Bạc
Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất
Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia
Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê
Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội
Hoàng Anh Tuấn
Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói
Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ
Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa
Anh nắn nót một Trường Thi lãng mạn
Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm
Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai
Theo gót chân em từng bước hàng Hài
Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc
Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học
Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn
Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an
Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ
Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ
Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa
Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ
Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng
Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống
Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau
Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu
Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử
Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ
Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư
Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ
Thơ giàu có như thương về hàng Bạc
Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất
Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia
Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê
Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội
Logged
TÔI MUỐN MANG HỒ GƯƠM ĐI
Thơ : Trần Mạnh Hảo
Sao hồ Gươm biết tôi chia xa
Mà run run cho từng bóng cây nhoà,
Mà im im lặn hết ngàn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa.
Gió níu hoàng hôn xuống tận giấc mơ
Cổ thành xưa ngơ ngẩn lá thu mưa,
Nhờ dòng sông gửi chút tình xa vắng
Mượn hồ Gươm gọi nắng từ trời xanh.
Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông
Nhưng làm sao mang nổi được sông Hồng...
Làm sao gói nổi heo may rét...
Thôi đành để hồ cho gió bấc trông....
Sao hồ Gươm biết tôi ra đây
Mà trùm yêu thương lên bóng vai gầy
Mà lau mắt tôi bằng ngàn con sóng
Mà thả trời xanh xuống trên từng nhánh cây....
Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông ....
Thơ : Trần Mạnh Hảo
Sao hồ Gươm biết tôi chia xa
Mà run run cho từng bóng cây nhoà,
Mà im im lặn hết ngàn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa.
Gió níu hoàng hôn xuống tận giấc mơ
Cổ thành xưa ngơ ngẩn lá thu mưa,
Nhờ dòng sông gửi chút tình xa vắng
Mượn hồ Gươm gọi nắng từ trời xanh.
Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông
Nhưng làm sao mang nổi được sông Hồng...
Làm sao gói nổi heo may rét...
Thôi đành để hồ cho gió bấc trông....
Sao hồ Gươm biết tôi ra đây
Mà trùm yêu thương lên bóng vai gầy
Mà lau mắt tôi bằng ngàn con sóng
Mà thả trời xanh xuống trên từng nhánh cây....
Tôi muốn mang hồ Gươm đi trú đông ....
Em chưa biết về Hà Nội của anh
Nhiều như những bài thơ anh viết
Chỉ biết rằng nó tự nhiên thân thiết
Bình yên và giản dị biết bao nhiêu
Phải chăng anh từ những tin yêu
Trong vần thơ nồng nàn mùi hoa sữa
Trong câu văn anh hơn một lần nữa
Để tâm hồn tràn ngập bởi mùa thu
Em chưa từng nghe khoan nhặt những lời ru
Của mênh mang mặt hồ Tây thăm thẳm
Chỉ biết rằng em thấy yêu nhiều lắm
Trong câu hò , tiếng hát mỗi bình minh
Về Hà Nội nơi ấy nghĩa tình
Trong nốt nhạc , vần thơ anh gửi tặng
Em tin yêu từ vần thơ mang nặng
Của phố phường trong cuộc sống vào thơ
Yêu Hà Nội từ những giấc mơ
Có hình anh , con đường rợp hoa sữa
Tình yêu Hà Nội trong anh chia một nửa
Cho em một phần trong hương cốm mùa thơm
Yêu anh rồi Hà Nội cũng gần hơn
Trong ký ức chiều công viên rợp bóng
Có điều gì mà Hồ Gươm gợn sóng ?
Để bồng bềnh câu hát gọi người ơi !
Hà Nội trong anh phía ấy một nơi
Với tình yêu một đời anh mang giữ
Những vần thơ in đậm từng câu chữ
Về phố phường nơi ấy những mùa đông .
Hạnh Ngân
Tặng cho những người con xa quê...luôn nhớ về Hà Nội nhé...Hà Nội đẹp mãi trong lòng người nơi đất khách...
Chủ nhật buồn ngồi lặng ngắm mưa rơi
Màn mưa bụi bay giăng ngoài khung cửa
Tiếng ve sầu vẫn đang nức nở
Khóc cho mùa hè sắp sửa đi qua
Trong cơn mưa càng thấm nỗi nhớ nhà
Nhớ Hà Nội nhớ mưa trên mái phố
Nhớ dáng Mẹ nghiêng nghiêng bên bếp lửa
Nhớ bóng hình ai đang tha thiết chờ ai
Hà Nội giờ, mùa thu đã sang chưa?
Hương hoa sữa đã vấn vương trên phố
Và những giọt nắng thu nhỏ mật
Trải khắp phố phường cùng với lá thu bay
Rồi hương cốm thu cứ nhè nhẹ bay
Từ đôi tay của cô nàng bán cốm
Hương cốm ấy đến giờ càng gợi nhớ
Cứ gợi thầm, nỗi nhớ Hà Nội thương
Mong một ngày trở về bên Mẹ yêu
Về bên ai một chiều thu nhạt nắng
Và đến khi hoàng hôn buông xuống
Hương cốm chiều, hương hoa sữa nhẹ bay
Nhưng hôm nay chỉ mình tôi ngồi đây
Nhớ Hà Nội, sao mà nhớ lạ!
Trong nỗi nhớ, tôi nhớ bàn tay Mẹ
Nhớ tình ai vẫn đang gọi tôi về.
Chủ nhật buồn ngồi lặng ngắm mưa rơi
Màn mưa bụi bay giăng ngoài khung cửa
Tiếng ve sầu vẫn đang nức nở
Khóc cho mùa hè sắp sửa đi qua
Trong cơn mưa càng thấm nỗi nhớ nhà
Nhớ Hà Nội nhớ mưa trên mái phố
Nhớ dáng Mẹ nghiêng nghiêng bên bếp lửa
Nhớ bóng hình ai đang tha thiết chờ ai
Hà Nội giờ, mùa thu đã sang chưa?
Hương hoa sữa đã vấn vương trên phố
Và những giọt nắng thu nhỏ mật
Trải khắp phố phường cùng với lá thu bay
Rồi hương cốm thu cứ nhè nhẹ bay
Từ đôi tay của cô nàng bán cốm
Hương cốm ấy đến giờ càng gợi nhớ
Cứ gợi thầm, nỗi nhớ Hà Nội thương
Mong một ngày trở về bên Mẹ yêu
Về bên ai một chiều thu nhạt nắng
Và đến khi hoàng hôn buông xuống
Hương cốm chiều, hương hoa sữa nhẹ bay
Nhưng hôm nay chỉ mình tôi ngồi đây
Nhớ Hà Nội, sao mà nhớ lạ!
Trong nỗi nhớ, tôi nhớ bàn tay Mẹ
Nhớ tình ai vẫn đang gọi tôi về.
Chiều Hồ Tây
Trời trong veo như đôi mắt em buồn
Thoảng chút nước hồ Tây xanh vời vợi
Đã hẹn em rồi sao anh không tới
Để mặt hồ gợn nổi sóng mênh mang
Hà Nội mùa này Thu đã sang
Cơn gió trút tàn cây vàng lá đổ
Chiều Hồ Tây nắng hắt hiu cửa sổ
Bóng một người gom nhặt những lời ru
Biết không anh , Hà Nội đã vào thu
Cái se lạnh hanh hao chùm hoa giấy
Tiếng còi tàu ngân vang buồn biết mấy
Tiễn một người xa Hà Nội chiều nay ...
Hà Nội trong anh là những đắm say
Phải chăng anh nơi in dấu đất này
Anh sinh ra làm người con Hà Nội
Để bên em chiều nay thu bối rối
Tiễn đưa người khoảnh khắc trái tim đau
Hà Nội trong anh , trong hơi ấm của nhau
Vẫn nguyên vẹn một màu xanh mơ ước
Vẫn mênh mang như hồn thiêng non nước
Trong điệu hò nơi sóng nước Hồ Tây .
Trời trong veo như đôi mắt em buồn
Thoảng chút nước hồ Tây xanh vời vợi
Đã hẹn em rồi sao anh không tới
Để mặt hồ gợn nổi sóng mênh mang
Hà Nội mùa này Thu đã sang
Cơn gió trút tàn cây vàng lá đổ
Chiều Hồ Tây nắng hắt hiu cửa sổ
Bóng một người gom nhặt những lời ru
Biết không anh , Hà Nội đã vào thu
Cái se lạnh hanh hao chùm hoa giấy
Tiếng còi tàu ngân vang buồn biết mấy
Tiễn một người xa Hà Nội chiều nay ...
Hà Nội trong anh là những đắm say
Phải chăng anh nơi in dấu đất này
Anh sinh ra làm người con Hà Nội
Để bên em chiều nay thu bối rối
Tiễn đưa người khoảnh khắc trái tim đau
Hà Nội trong anh , trong hơi ấm của nhau
Vẫn nguyên vẹn một màu xanh mơ ước
Vẫn mênh mang như hồn thiêng non nước
Trong điệu hò nơi sóng nước Hồ Tây .
Em ngây thơ, dại khờ, nông nổi...
Chẳng hiền như cơn gió mùa thu
Chẳng dễ chịu như một dòng nước mát
Chẳng ngọt ngào như xưa một lời ru.
Chẳng đi tiếp với anh con đường mình định
Chẳng thể quay về những chốn hẹn hò xưa
Chẳng tự kể với đêm những câu cổ tích
Chẳng còn đợi chờ khi phố chợt mưa.
Hà Nội của em, vẫn hiền hoà như thế.
Phố còn đây, vẫn dấu ấy anh qua
Lá đỏ như mắt em buồn vời vợi
Phố có biết đâu, mùa thu ấy đã xa
Phố có biết đâu, ngày tháng cứ đi qua
Trong căn phòng nhỏ, thời gian im chững lại
Chẳng nỡ làm hoa anh trao úa tái
Chẳng nỡ nhoà dấu ngày xưa ngây dại
Mà càng chẳng nỡ gọi tên “ngày xưa”
Vì đã xưa đâu, làm sao kịp chuyển mùa
Khi hơi ấm bàn tay vẫn quẩn quanh trên tóc
Khi nụ hôn chưa ngăn nổi dòng nước mắt
Và cái ôm siết chặt
Vẫn chưa làm em tan ra...
Làm sao tin anh nơi ấy đã xa
Đã thành một miền thiêng trong ký ức
Không đâu anh, anh vẫn là hiện thực
Anh vẫn..
Ạnh vẫn...
Anh vẫn thuộc về em.
Chẳng hiền như cơn gió mùa thu
Chẳng dễ chịu như một dòng nước mát
Chẳng ngọt ngào như xưa một lời ru.
Chẳng đi tiếp với anh con đường mình định
Chẳng thể quay về những chốn hẹn hò xưa
Chẳng tự kể với đêm những câu cổ tích
Chẳng còn đợi chờ khi phố chợt mưa.
Hà Nội của em, vẫn hiền hoà như thế.
Phố còn đây, vẫn dấu ấy anh qua
Lá đỏ như mắt em buồn vời vợi
Phố có biết đâu, mùa thu ấy đã xa
Phố có biết đâu, ngày tháng cứ đi qua
Trong căn phòng nhỏ, thời gian im chững lại
Chẳng nỡ làm hoa anh trao úa tái
Chẳng nỡ nhoà dấu ngày xưa ngây dại
Mà càng chẳng nỡ gọi tên “ngày xưa”
Vì đã xưa đâu, làm sao kịp chuyển mùa
Khi hơi ấm bàn tay vẫn quẩn quanh trên tóc
Khi nụ hôn chưa ngăn nổi dòng nước mắt
Và cái ôm siết chặt
Vẫn chưa làm em tan ra...
Làm sao tin anh nơi ấy đã xa
Đã thành một miền thiêng trong ký ức
Không đâu anh, anh vẫn là hiện thực
Anh vẫn..
Ạnh vẫn...
Anh vẫn thuộc về em.
Hà Nội & nỗi nhớ
Hà Nội ơi một nỗi nhớ khát khao
Trong trang thơ Tháp Rùa in đáy nước
Nhớ ngày xưa chân ai ngập ngường bước
Cổ Ngư chiều, bóng liễu mặt hồ Gươm
Xa Hà Nội , xa những con đường
Hương sữa vương cho lòng ai bối rối
Nhớ không anh hẹn hò trong mỗi tối
Công viên nào nơi ta đã dừng chân
Xa Hà Nội lòng chợt thấy bâng khuâng
Khi thu về tán bàng chao trước gió
Hà Nội thân yêu nơi anh từng gắn bó
Để trưởng thành cho mơ ước ngày xanh
Hà Nội ơi nỗi nhớ nào trong anh
Là bóng em chiều công viên lộng gió
Hà Nội trong anh là những điều đó
Giản dị thôi mà thân thiết bao nhiêu
Hà Nội trong anh gom hết cả những điều
Là nỗi nhớ trong chiều thu vương vấn
Tiếng còi tàu chẳng lẫn lúc hoàng hôn
Hà Nội ơi nơi gửi gắm tâm hồn ...
Hạnh Ngân
Hà Nội ơi một nỗi nhớ khát khao
Trong trang thơ Tháp Rùa in đáy nước
Nhớ ngày xưa chân ai ngập ngường bước
Cổ Ngư chiều, bóng liễu mặt hồ Gươm
Xa Hà Nội , xa những con đường
Hương sữa vương cho lòng ai bối rối
Nhớ không anh hẹn hò trong mỗi tối
Công viên nào nơi ta đã dừng chân
Xa Hà Nội lòng chợt thấy bâng khuâng
Khi thu về tán bàng chao trước gió
Hà Nội thân yêu nơi anh từng gắn bó
Để trưởng thành cho mơ ước ngày xanh
Hà Nội ơi nỗi nhớ nào trong anh
Là bóng em chiều công viên lộng gió
Hà Nội trong anh là những điều đó
Giản dị thôi mà thân thiết bao nhiêu
Hà Nội trong anh gom hết cả những điều
Là nỗi nhớ trong chiều thu vương vấn
Tiếng còi tàu chẳng lẫn lúc hoàng hôn
Hà Nội ơi nơi gửi gắm tâm hồn ...
Hạnh Ngân
Hà Nội một niềm tin
*
Hà Nội xưa nơi in dấu ngàn năm
Những góc phố còn hằn nguyên lửa đạn
Những người con tuổi nhỏ đã dày dạn
Mang trong mình ngọn lửa của niềm tin
Hà Nội đau thương trong biển lửa nổi chìm
Vẫn hiên ngang rạng ngời cờ tổ quốc
Những người con ra đi vì đất nước
Chẳng tiếc thân mình cho nơi ấy mùa xuân
Hà Nội mùa xuân về lại với người dân
Trong rạng sáng trời Ba Đình lịch sử
Bác đã mang về cho non nước bình yên
Cho trẻ thơ rạng rỡ nụ cười hiền
Cho ngày nay Hà Nội đầy sức sống
Anh thấy không bầu trời luôn cao rộng
Dẫu nổi chìm vẫn xanh biếc màu mây
Và hôm nay chúng ta ở nơi đây
Dẫu khó khăn xin anh đừng lùi bước
Hãy hiên ngang ngẩng cao đầu để bước
Trước những điều dẫu ngang trái đắng cay
Em hiểu mà những mơ ước đắm say
Về Hà Nội trong anh là mãi mãi
Vững niềm tin cuộc đời này mang lại
Như Tháp Rùa soi bóng nước ngàn năm
Vẫn bình yêu bao du khách viếng thăm
Nơi yên nghỉ yêu thương đó Bác nằm
Nụ cười hiền trên môi Người gửi gắm
Đất nước này - Hà Nội đó niềm tin .
Hạnh Ngân
*
Hà Nội xưa nơi in dấu ngàn năm
Những góc phố còn hằn nguyên lửa đạn
Những người con tuổi nhỏ đã dày dạn
Mang trong mình ngọn lửa của niềm tin
Hà Nội đau thương trong biển lửa nổi chìm
Vẫn hiên ngang rạng ngời cờ tổ quốc
Những người con ra đi vì đất nước
Chẳng tiếc thân mình cho nơi ấy mùa xuân
Hà Nội mùa xuân về lại với người dân
Trong rạng sáng trời Ba Đình lịch sử
Bác đã mang về cho non nước bình yên
Cho trẻ thơ rạng rỡ nụ cười hiền
Cho ngày nay Hà Nội đầy sức sống
Anh thấy không bầu trời luôn cao rộng
Dẫu nổi chìm vẫn xanh biếc màu mây
Và hôm nay chúng ta ở nơi đây
Dẫu khó khăn xin anh đừng lùi bước
Hãy hiên ngang ngẩng cao đầu để bước
Trước những điều dẫu ngang trái đắng cay
Em hiểu mà những mơ ước đắm say
Về Hà Nội trong anh là mãi mãi
Vững niềm tin cuộc đời này mang lại
Như Tháp Rùa soi bóng nước ngàn năm
Vẫn bình yêu bao du khách viếng thăm
Nơi yên nghỉ yêu thương đó Bác nằm
Nụ cười hiền trên môi Người gửi gắm
Đất nước này - Hà Nội đó niềm tin .
Hạnh Ngân
Trọn vẹn một tình yêu trong em, trong anh
Hà Nội
Những dải đường, những góc phố ta qua
Những thân thương dịu ngọt hàng quà
Và cả bao khuôn mặt hàng ngày ta vẫn thấy.
Trọn vẹn trong hai ta Tình yêu ấy
Sống cũng chỉ là để yêu và thương
Câu thơ xưa tràn ngập nét vô thường
Bóng dáng cũ Thăng Long hồn đâu đó
Hà Nội bây giờ rộng dài con phố
Lộng lẫy bóng đèn tình yêu uyên ương
Người Hà Nội vẫn chẳng bớt dễ thương
Và giọng nói mong ngàn năm vẫn thế
Hà Nội bây giờ trong tình yêu con trẻ
Là những nét buồn xen lẫn niềm vui
Là những nụ hôn dịu ngọt trên môi
Là ánh mắt trong hàng ngàn ánh mắt.
Giọt sương tuổi thơ suốt đời trong vắt
Những hồn nhiên của tuổi hai mươi
Hà Nội ơi, vẫn sống mãi trong Người
Và trong cả chúng ta-Tình Yêu ấy!
Hà Nội
Những dải đường, những góc phố ta qua
Những thân thương dịu ngọt hàng quà
Và cả bao khuôn mặt hàng ngày ta vẫn thấy.
Trọn vẹn trong hai ta Tình yêu ấy
Sống cũng chỉ là để yêu và thương
Câu thơ xưa tràn ngập nét vô thường
Bóng dáng cũ Thăng Long hồn đâu đó
Hà Nội bây giờ rộng dài con phố
Lộng lẫy bóng đèn tình yêu uyên ương
Người Hà Nội vẫn chẳng bớt dễ thương
Và giọng nói mong ngàn năm vẫn thế
Hà Nội bây giờ trong tình yêu con trẻ
Là những nét buồn xen lẫn niềm vui
Là những nụ hôn dịu ngọt trên môi
Là ánh mắt trong hàng ngàn ánh mắt.
Giọt sương tuổi thơ suốt đời trong vắt
Những hồn nhiên của tuổi hai mươi
Hà Nội ơi, vẫn sống mãi trong Người
Và trong cả chúng ta-Tình Yêu ấy!
Hà Nội trong giấc mơ hồng
Anh biết không trong những giấc mơ hồng
Vẫn đâu đây dáng hình người Hà Nội
Tay trong tay cho lòng ai bối rối
Sóng Tây Hồ bồng bềnh tóc em bay
Trong giấc mơ Hà Nội giữa vòng tay
Với nồng nàn đâu đây mùi hoa sữa
Để hôm nay Sài Gòn đầy nắng lửa
Bỗng dịu dàng anh gửi rét Nàng Bân
Nắng Sài Gòn chia hai nửa khoảng sân
Gửi cho anh giữa hai đầu nỗi nhớ
Ta bên nhau hoà chung một nhịp thở
Giữa Ba Đình, em một thoáng quê hương
Giấc mơ hồng bên em mãi vấn vương
Nên gom hết gửi lời thương phía ấy
Nghiêng một chiều chiếc lá nào anh thấy
Chao vai người ... anh đón lấy nghe anh.
HN
Anh biết không trong những giấc mơ hồng
Vẫn đâu đây dáng hình người Hà Nội
Tay trong tay cho lòng ai bối rối
Sóng Tây Hồ bồng bềnh tóc em bay
Trong giấc mơ Hà Nội giữa vòng tay
Với nồng nàn đâu đây mùi hoa sữa
Để hôm nay Sài Gòn đầy nắng lửa
Bỗng dịu dàng anh gửi rét Nàng Bân
Nắng Sài Gòn chia hai nửa khoảng sân
Gửi cho anh giữa hai đầu nỗi nhớ
Ta bên nhau hoà chung một nhịp thở
Giữa Ba Đình, em một thoáng quê hương
Giấc mơ hồng bên em mãi vấn vương
Nên gom hết gửi lời thương phía ấy
Nghiêng một chiều chiếc lá nào anh thấy
Chao vai người ... anh đón lấy nghe anh.
HN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét