Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Những con Đường


Con đường tình ta đi
 

Nhưng đôi khi đường đời không đầy hoa như thế, lối cũ nhạt nhòa, 
người xưa phai dấu, chỉ còn lại con đường thênh thang lá úa.

Và lá ngày càng úa màu thời gian

Lớp lớp chất chồng lên nhau như kỷ niệm

Chỉ một dòng chảy nhỏ nhưng đã chia chúng ta về hai phía bờ chẳng thuộc về nhau, 
đường em đi khói sương mờ trong nắng nhạt.

Tình mình giờ như cây trơ trụi giữa mùa đông


Chiếc ghế xưa, chỉ có lá vàng ve vuốt

Bao nhiêu năm rồi hờ hững hỡi Tình nhân?



Có thể nào chăng, đường tình rêu phong thế?

Anh đi về phía ai, hoang phế tâm hồn?

Về phía ai để chiều vàng u uẩn?


Em như thân cây, cổ thụ miệt mài

Mặc lá sắc rụng rơi miền quên lãng


Em vươn những cánh tay gầy guộc

Quờ quạng hư vô,

Kiếm tìm vô vọng nhưng chẳng thể mang anh quay về


Bên kia đời, con suối vẫn xanh trong


Mặt hồ yêu phía anh phẳng lặng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét